Hưng Hà (Thái Bình):Ông bố đơn thân và 25 năm nuôi con bệnh tật

Lovelife Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Khi cuộc sống khó khăn, con bệnh tật người vợ của anh Kiên đã một mực đòi ly hôn. Thương con, nhưng anh Kiên không biết làm thế nào để níu giữ hạnh phúc.
Hưng Hà (Thái Bình):Ông bố đơn thân và 25 năm nuôi con bệnh tật
Anh Kiên cho biết: Với tôi con là tất cả

Một đời khóc vì con

Rơi vào cảnh ngộ “gà trống nuôi con”, anh Nguyễn Văn Kiên (SN 1957) thôn Bùi Xá, xã Độc Lập, huyện Hưng Hà, tỉnh Thái Bình đã trải qua 22 năm một mình chăm con bệnh tật.

“Tôi lập gia đình năm 1992, một năm sau đó vợ chồng tôi chào đón con gái đầu lòng, tôi đặt tên cho con là Liên. Thế nhưng, niềm vui chẳng đầy gang tấc khi con tôi bị chẩn đoán mắc chứng liệt bẩm sinh. Nỗi đau chưa dừng lại ở đó khi một thời gian sau, vì quá mệt mỏi nên vợ tôi nằng nặc đòi ly dị”, anh Kiên xót xa.

Dù anh Kiên đã cố gắng níu kéo nhưng do vợ anh một mực đòi chia tay nên đành chấp nhận mỗi người mỗi ngả. Anh Kiên nhớ lại: “Ngày ra tòa, quyền nuôi con thuộc về cô ấy, nhưng khi đó, cô ấy nói nếu phải nuôi, cô ấy sẽ đưa bé vào trại trẻ mồ côi. Tôi bật khóc và giây phút đó, tôi tự hứa sẽ yêu thương, chăm sóc cho con thật tốt. Bởi con đã quá thiệt thòi khi mang trong mình căn bệnh hiểm nghèo”.

Từ ngày đó, anh Kiên một mình chăm sóc cho đứa con gái đáng thương. Sáng nào anh cũng dậy sớm chuẩn bị cơm cháo cho con. Có hôm, con thèm ăn bát phở, anh chạy vội ra ngoài hàng để mua. Dù không nói được, nhưng bé Liên vẫn cảm nhận được tình cha, em dành cho cha những ánh mắt trìu mến, ấm áp.

      

Vốn là một nghệ sĩ, nhưng từ ngày vợ chồng chia tay, anh Kiên nghỉ hẳn việc để ở nhà chăm con. Thi thoảng anh nhận làm thêm bên ngoài để có tiền trang trải, thuốc thang cho con.

“Chăm sóc một đứa trẻ là điều không dễ dàng gì, nhất là khi con lại có bệnh trong  người. Ngày ngày, ngoài việc lo cho con ăn cơm, uống thuốc đã mất gần nửa buổi, rồi vệ sinh cho con... Những khi trái gió trở trời, việc đó càng khó khăn gấp bội. Con gái tôi càng lớn càng hiểu chuyện, dù không nói ra, nhưng tôi vẫn cảm nhận được nỗi buồn mỗi khi con rơi nước mắt. Để con yên tâm, tôi phải nói lời động viên con mỗi ngày, tôi kể cho con nghe chuyện thế giới bên ngoài”, anh Kiên tâm sự.

Cứ như thế, hai bố con nhọc nhằn vượt qua mọi khó khăn, những tưởng những bất hạnh đã qua đi, nhưng năm 2012, Liên ốm một trận thập tử nhất sinh, bệnh viện huyện, bệnh viện tỉnh trả về vì không chữa nổi. Bé được chẩn đoán suy cầu thận, tràn dịch màng phổi, gan nhiễm mỡ, suy tim. Bé nằm viện 15 ngày không có dấu hiệu sống, bệnh viện bảo anh lo hậu sự... Nhưng vì thương con nên anh nhất quyết đưa con ra Hà Nội vào bệnh viện Bạch Mai thăm khám. Cũng may, đợt đó, dù tốn kém, nhưng Liên qua được cơn nguy kịch.

Anh Kiên chia sẻ: “Tôi đã khóc, vì sợ điều chẳng lành, nhưng may mắn thay khi con bình an vô sự. Từ ngày đó, tôi càng cẩn thận hơn mỗi lần chăm con”.

      

Chỉ cần ở bên con

Cuộc sống của hai bố con anh Kiên cứ thế trôi qua, thấm thoắt đã hơn 20 năm, con gái anh giờ đã ở tuổi trưởng thành, giờ anh đã 50 tuổi, nhưng con gái anh sau bao nỗ lực chữa bệnh và phục hồi chức năng vẫn chỉ có ý thức và sinh hoạt bằng đứa trẻ mới sinh, chẳng thể tự lo cho bản thân mình, vẫn phải ngồi xe lăn. Mọi sinh hoạt của con hai mấy năm qua đều một tay anh làm, có nhờ hàng xóm thì cũng là cho con gái ăn.

Vừa làm cha, vừa làm mẹ với anh Kiên là một thử thách vô cùng khó khăn.

Cũng bởi vậy, nên anh Kiên không có ý định đi bước nữa, phần vì muốn dành cả đời chăm sóc cho con, phần vì sợ không có người phụ nữ nào có đủ tình thương cho cô con gái bé nhỏ của mình. Hơn hết anh sợ sẽ có thêm một người phụ nữ nữa khổ vì anh.

      

 Hai năm trở lại đây, anh bắt đầu dạy con học, anh dạy con đếm từ số 1 đến 100, dạy con học bảng chữ cái, dạy con học cách bật ti vi, dùng điện thoại để gọi bố... “Mỗi lần được bố dạy học, Liên vui lắm, ánh mắt sáng lên và tập trung vào những gì tôi nói. Giờ đây, con đã hiểu được những điều cơ bản nhất rồi. Con đã biết ra hiệu nói “Yêu bố”. Thấy con dần hiểu được chuyển động của cuộc sống xung quanh, tôi mừng lắm”, anh Kiên mừng mừng, tủi tủi.

Bé Liên tuy không thể nói chuyện nhưng ánh mắt em lúc nào cũng ánh lên tình thương dành cho bố, sự hiếu kỳ với thế giới bên ngoài giống như người bình thường. Khuôn mặt em luôn tươi tắn, nụ cười lúc nào cũng hiện hữu trên môi, xua tan hết mọi mệt nhọc ưu phiền của bố. 

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật